Khi những cơn gió heo may ùa về là tiết trời đã cuối thu. Tháng 10, năm học mới. Trường tôi xanh xanh màu lá, tươi thắm sắc hoa và rực rỡ nắng vàng…
Đi trên sân trường, dưới tán xà cừ mát rượi, có ai biết không, hàng cây đã ba mươi bảy tuổi đời. Trải qua bao nhiêu mùa nắng, mùa gió, bao nhiêu mùa khai trường, cây vẫn xanh tươi, mạnh mẽ vươn lên, dang rộng cánh tay ôm trọn sắc đỏ mái trường. Dưới tán cây xanh mát ấy là những tiết chào cờ nghiêm trang, là những giờ học bổ ích, những trò chơi nhộn nhịp, là tiếng cười, tiếng nói hồn nhiên của bao thế hệ học trò…
Từng hàng dài học sinh nối theo nhau ra sân tập, đến phòng tin, phòng thư viện như đàn kiến nhỏ đang miệt mài tích lũy kiến thức xây đời. Những tiếng chào trong trẻo của các con làm thầy cô ấm áp quá. Hãy cố gắng lên ơi “đàn kiến” nhỏ. Sự nỗ lực phấn đấu và kết quả học tập của các con luôn làm các thầy cô trăn trở nhưng cũng là nguồn động viên tích cực để thầy cô hoàn thành sự nghiệp trồng người gian nan nhưng rất đỗi tự hào này…
Nắng vẫn hòa với gió, gió vẫn hát miên man “ Trời bình minh trong xanh, muôn tà áo mới tươi xinh, như đàn chim trắng hòa bình, bay về, trường Tiên Dược của em. Xôn xao con đường mới, vui sao em tới trường là vườn ươm cây xanh…”.
“Vườn ươm” Tiên Dược A ! Hãy cố gắng lên!